3 thg 2, 2008

NHỚ VỀ CÁI THUỞ CHỜ XE


Tôi bây giờ chưa phải là người giàu có nhưng tôi bằng lòng với nó, bởi vì tôi còn sướng hơn nhiều người lắm, tôi làm việc chăm chỉ, tích luỹ và làm những gì mình muốn, tôi yêu quí bản thân tôi, tôi yêu quí gia đình tôi, trải qua mấy chục năm làm việc bây giờ tôi có thể thư thái một chút và tự do làm theo ý mình.

trước thềm năm mới tôi luôn tất tả chạy ngược xuôi lo cho nhà của cha mẹ, bạn bè, và những người nghèo cơ nhỡ, suốt từ 18 tết đến giờ, nhưng chiều qua 27 tết tôi đang thả hồn theo những dự tính thì bất chợt hình ảnh của những con người ngồi đợi xe bên lề đường, kẻ đứng người ngồi, với vẻ mặt chán chường, u buồn, mệt mỏi, bất chợ tôi thấy se lòng...

ngày xưa, tôi và các bạn tôi còn tệ hơn nhiều, phải hò hết đuổi theo xe, nhét bao nhiêu cũng chịu, chấp nhận đánh đu cùng số phận, bất kể xe gì miễn là đi được, tôi còn nhớ, từ xe than, xe dầu, xe xăng và kể cả xe tải...miễn có xe nào thì chúng tôi đi xe đó, mỗi dịp tết đến ai ai cũng muốn về nhà thật sớm, mong muốn được phụ giúp thêm cha mẹ trang trí, sửa soạn nhà cửa, đoàn tụ với gia đình, 27 tết ngày cận kề với thời khắc giao thừa mà vẫn còn người ở ngoài đường thì thật là buồn, mong sao họ sẽ có chuyến xe cho chính mình để mau về với gia đình của họ...

Tôi bất chợt nhớ đến chuyến xe đời mình, không phải là 27 tết mà là suốt tất cả các tết tôi vẫn đứng chờ chuyến xe ấy, trên con đường tâm ý của tôi, khi trên đường vắng lặng như tờ, không một ai, không một tiếng động ấy vậy mà tôi vẫn đứng đó, không buồn, không vui , tôi đợi ở nơi đó đã nhiều năm rồi, mà chưa thấy xe đến, chuyến xe đó sẽ chở tôi đi về nơi thanh thản, về nơi mà ở đó chỉ có mênh mông...

dù ngược xuôi thế nào, bộn bề ra sao, cứ đến tết tôi lại đến đấy để chờ xe, người ta chờ xe đi về nhà còn tôi chờ xe đi về chốn vĩnh hằng, tôi sinh ra vào mùa xuân, tôi nghĩ mình ra đi cũng vào mùa xuân, mùa xuân là mùa của vui chơi và nghỉ ngơi, mình có ra đi ngày ấy thì chắc cũng không phiền hà gì ai, vì có ai thèm nhớ điều buồn vào giây phút đó đâu, giữa bộ bề mùa xuân người ta quên cả nhắn tin thăm nhau, quên cả những tin nhận được chưa trả lời và không biết trả lời ra sao, như vậy thì có thời gian nào mà buồn đâu chứ... thế mà hay, với muôn màu sắc và âm thanh vui nhộn của mùa xuân tôi bước lên chuyến xe của mình nhẹ nhàng và thanh thản...

cám ơn những con người đứng đợi xe, họ đã cho tôi hiểu mình là ai và mình phải đứng đợi xe ở đâu trong thế giới nhỏ bé này giữa mùa xuân bộn bề của sự quên lãng.

1 nhận xét:

piggytiger nói...

Cuối cùng thì người cũng viết blog mới, chắc bận quá hả người.
Tui từ Tết đến giờ bi giờ mới online đây.
Chúc người năm mới toại nguyện với tất cả những gì người muốn.
Nhưng hỏi nhỏ: người tìm đâu ra cái hình ảnh con xe kỳ quái vậy. Con xe này mà chờ đợi thì chả ai dám, vì không bít nó là xe hay là chim vậy :))