Rời xa nơi chốn quen thuộc để tiếp tục sự nghiệp ...thật là khắc nghiệt, tuy sông quen một mình nhưng có bao giờ xung quanh toàn người xa lạ đâu, nhưng với ý chí và nghị lực để chứng minh rằng mình sẽ làm tốt tôi sẽ vượt qua, ngoài cha mẹ ở vn ko ai đợi tôi hết, đó là điều làm cho tôi thấy thoải mái vô cùng.
ngày đầu tiên nhận lớp, sv nhìn tôi như bắt được cái của quý gì đấy, sau 10p căng thẳng lớp học sinh động dần bằng sự kết hợp cuộc sống và bài giảng, giữa cách phát âm và đánh dấu... thế là thầy trò tôi quen nhau, lớp học liên tục và ko ngớt giơ tay phát biểu, đây là điều mà từ trước đến giờ học viện chưa có, ban chủ nhiệm khoa ngoại ngữ liên tục hỏi chuyên gia xem giảng viên nói gì mà sv lại cười vui thế, tại sao nhiều vấn đề nói thế...
tôi đã từng đi học, tôi đã từng bị bó buộc bởi chép và nghe, tôi thầm hứa nếu sau này tôi đứng lớp tôi sẽ ko bao giờ làm thế, tôi sẽ đem cuộc sống vào trong bài giảng, những ví dụ sinh động và thực tế chính là yếu tố kích thích sinhviên.
trước khi sang đây, tôi đã dạy các em sv khoa ngoại ngữ năm 4 các em rất thích, khi tôi đi các em sv khoá sau kiện rần rần, nói tôi ko quan tâm, nói tôi ... nhiều lắm, tôi nhìn các em mà thấy thương làm sao, mong rằng thầy mà tôi giới thiệu dạy thay cho tôi sẽ làm vừa lòng các em.
thế là giờ lên lớp của tôi trôi qua quá giờ đến gần 30p ko ra chơi... ôi tôi tham lam quá, àh ko cả thầy trò cùng tham lam, tôi đưa ra các bài tập cho từng nhóm và hen tuần sau sẽ trả bài và mỗi nhóm một vấn đề, các nhóm còn lại chất vấn.
rồi sẽ có những tiết chúng tôi ko ngồi trong giảng đường nữa mà chúng tôi sẽ ra ngoài trời để sinh hoạt tập thể, mỗi nhóm sẽ có những trò chơi riêng của mình và như thế các em cùng tôi đi hết một năm.
1 năm ko dài cho những gì ta ấp ủ, nhưng nó cũng sẽ rất dai vì ta ù lì và chậm chạp, tôi sẽ tận dụng nó để bắt đầu từ đây,chuyên gia hai nước sẽ qua lại nhiều hơn.
31 thg 3, 2008
30 thg 3, 2008
TỪ NGÀY TÔI ĐI...
Từ ngày tôi đi blog của tôi buồn thiu vì ko có bài viết mới từ trung quốc tôi phải mượn một ngõ vào khác để post bài lên, tôi nhớ blog của tôi như thể nhớ một cái gì thiêng liêng lắm, tôi biết có biết bao nhiêu người bạn đang chờ bài của tôi.
thế là tôi đi công tác đúng 1 năm, mọi người cản ngăn, mọi người... nói chung cũng chỉ là mọi người, tôi phải là tôi, đôi khi mình luôn vì ai đó, người nào đó, nhưng chính bản thân mình thì ko có một chuẩn bị gì riêng cho dù đó là cái chết sao? làm việc ai cũng muốn cống hiến và thể hiện, nhưng hình như tôi luôn cống hiến còn thể hiện thì ai đâu đâu thì phải, đã có những chuyện cười ngay trong chính công việc của tôi, tất cả mọi người làm việc đều có tiền riêng tôi thì mọi người không đả động đến, coi như tôi đương nhiên phải làm và không có quyền đòi hỏi...? người ta nói luôn luôn hay, nhưng khi thực tế thì hoàn toàn khác.
tôi quyết định đi 1 năm lúc đó tôi mới nhìn được mặt thật của những con người xung quanh tôi, con người của họ sao tầm thường đến mức nực cười, tôi ko còn ở đó để làm vật tế thần, và mất đi một chút chất xám, mất đi một số ý tưởng...
có những con người khi tôi ra đi chẳng muốn nhìn đến mặt, vì sao vì họ nói hay hơn làm và luôn ảo tưởng vào bãn thân, cứ cho là mình hay ho lắm nhưng nhiều năm qua rồi chức tước thì có nhưng công việc thì chưa đâu vào đâu, đôi khi chính sự hoang tưởng của họ làm tổn hại đến uy tín của trường nữa là khác, và biết đâu chừng chính họ sẽ dùng thương hiệu của trường để đi làm việc hoang tưởng của họ...
tôi ra đi mới biết được trong đời mình chỉ có thể là mình thôi, ai cũng có cái riêng của họ, chí ít là chẳng thèm nhắn tin nữa, đó cũng có lẽ là báo hiệu chuyến đi về chiều của đời người cô đơn.. và may mắn thay vẫn còn một ít người bạn đã làm cho tôi ấm lòng trong mùa giá rét của xứ người...
vậy mới biết mỗi cuộc ra đi là một lần tự chiêm nghiệm về cuộc đời mình từ những điều lớn nhất cho đến nhỏ nhất.
1 năm rồi sẽ qua nhưng tôi sẽ còn nhiều lần 1 năm nữa để cuộc đời tôi cảm thấy mãi mãi luôn là như vậy
thế là tôi đi công tác đúng 1 năm, mọi người cản ngăn, mọi người... nói chung cũng chỉ là mọi người, tôi phải là tôi, đôi khi mình luôn vì ai đó, người nào đó, nhưng chính bản thân mình thì ko có một chuẩn bị gì riêng cho dù đó là cái chết sao? làm việc ai cũng muốn cống hiến và thể hiện, nhưng hình như tôi luôn cống hiến còn thể hiện thì ai đâu đâu thì phải, đã có những chuyện cười ngay trong chính công việc của tôi, tất cả mọi người làm việc đều có tiền riêng tôi thì mọi người không đả động đến, coi như tôi đương nhiên phải làm và không có quyền đòi hỏi...? người ta nói luôn luôn hay, nhưng khi thực tế thì hoàn toàn khác.
tôi quyết định đi 1 năm lúc đó tôi mới nhìn được mặt thật của những con người xung quanh tôi, con người của họ sao tầm thường đến mức nực cười, tôi ko còn ở đó để làm vật tế thần, và mất đi một chút chất xám, mất đi một số ý tưởng...
có những con người khi tôi ra đi chẳng muốn nhìn đến mặt, vì sao vì họ nói hay hơn làm và luôn ảo tưởng vào bãn thân, cứ cho là mình hay ho lắm nhưng nhiều năm qua rồi chức tước thì có nhưng công việc thì chưa đâu vào đâu, đôi khi chính sự hoang tưởng của họ làm tổn hại đến uy tín của trường nữa là khác, và biết đâu chừng chính họ sẽ dùng thương hiệu của trường để đi làm việc hoang tưởng của họ...
tôi ra đi mới biết được trong đời mình chỉ có thể là mình thôi, ai cũng có cái riêng của họ, chí ít là chẳng thèm nhắn tin nữa, đó cũng có lẽ là báo hiệu chuyến đi về chiều của đời người cô đơn.. và may mắn thay vẫn còn một ít người bạn đã làm cho tôi ấm lòng trong mùa giá rét của xứ người...
vậy mới biết mỗi cuộc ra đi là một lần tự chiêm nghiệm về cuộc đời mình từ những điều lớn nhất cho đến nhỏ nhất.
1 năm rồi sẽ qua nhưng tôi sẽ còn nhiều lần 1 năm nữa để cuộc đời tôi cảm thấy mãi mãi luôn là như vậy
10 thg 3, 2008
... và ngày của tôi được tính bằng thời gian viết blog không trọn vẹn, viết rồi phải đăng dở dang để làm công việc khác và sẽ viết tiếp khi có thời gian.
ngày của tôi được tính bằng những tình cảm bạn bè thân hữu, nó như chất men để giúp tôi lơn lên hơn, nó giúp tôi lạc quan và tin tưởng sẽ có ngày ..."sỏi đá cũng cần nhau..".
ngày của tôi là ngày của mọi người bất hạnh đang hiện hữu quanh tôi và rất cần sự quan tâm, tôi hướng suy nghĩ của mình về họ để mỗi ngày tôi làm việc tốt với họ hơn, tôi cũng biết mình không thể làm hết được, nhưng ngày của tôi sẽ cố gắng hết mình, đến khi nào gục ngã mới thôi.
ngày của tôi còn là những ngày đối diện với bản thân mình và với lương tâm, là người tốt, người xấu hay người gian, sống thẳng ngay hay lươn lẹo lọc lừa, tôi xác định mỗi ngày để không đi chệch hướng.
ngày của tôi còn là ngày ngắn nhất của sự vô thường trong suốt cõi nhân sinh, để tôi biết mình không là gì cả, chỉ là chút nắng, chút mưa của cõi nhân sinh, chỉ là chút hương trong gió thoảng để cuộc đời nhẹ bớt gánh lo toan.
ngày của tôi còn là ngày của tự tại đói thì ăn, mệt thì đi ngủ, chẳng giụt dành, chẳng toan tính chi hơn, phật trong tâm, phật là duyên báu, ngự trị trong mình như thể của hồi môn.
ngày lại ngày của tôi trôi đi suốt để hôm nay tôi có được rất nhiều, nó nằm ở đâu đó trong vòm trời, trái đất, nằm trong tim và trong tiềm thức của bạn bè, tôi nói cười để cuộc đời cảm nhận những ngày qua tôi sống thật với chính mình, với mọi người và với những gì đang hiện hữu, ngày của tôi tôi không muốn ngắn hay dài mà chỉ muốn nó đủ đầy ý nghĩa.
cám ơn những ngày qua để có được ngày này, ngày của thành công và đầy đủ yêu thương.
NGÀY NỐI NGÀY ĐỂ CÓ ĐƯỢC HÔM NAY..
Ngày của tôi có lẽ không giống như ngày của người khác, vì ngày của tôi được tính bằng khối lượng công việc và bằng sự nghĩ suy về những thứ chẳng liên quan gì đến ai.
ngày của tôi được tính bằng tình thương yêu tôi dành cho những người thương yêu tôi và tôi cũng yêu thương họ, nó có thể bất chợt đến, bất chợt đi nhưng hình ảnh họ thì không thể xoá nhoà trong trái tim tôi.
ngày của tôi được tính bằng năng lực của chính bản thân mình, có những ngày năng lực dồi dào làm việc không biết nghỉ, nhưng cũng có ngày chằng có một chút năng lực noà, đụng đến chuyện gì cũng bị hư hết.
ngày của tôi được tính bằng những bài học cuộc sống, có những ngày tôi thu thập được biết bao câu chuyện, mỗi câu chuyện là một bài học cho tôi trong tương lai, nó là cầu nối giữa tính cách của tôi với tính cách của mọi người
ngày của tôi được tính bằng tình thương yêu tôi dành cho những người thương yêu tôi và tôi cũng yêu thương họ, nó có thể bất chợt đến, bất chợt đi nhưng hình ảnh họ thì không thể xoá nhoà trong trái tim tôi.
ngày của tôi được tính bằng năng lực của chính bản thân mình, có những ngày năng lực dồi dào làm việc không biết nghỉ, nhưng cũng có ngày chằng có một chút năng lực noà, đụng đến chuyện gì cũng bị hư hết.
ngày của tôi được tính bằng những bài học cuộc sống, có những ngày tôi thu thập được biết bao câu chuyện, mỗi câu chuyện là một bài học cho tôi trong tương lai, nó là cầu nối giữa tính cách của tôi với tính cách của mọi người
2 thg 3, 2008
... CHẾCH CHOÁNG TRONG TỪNG PHÚT GIÂY
Tôi cũng không biết mình có may mắn không, nhưng mỗi khi có dịp ngồi chơi với bạn bè tôi lại nhận được một số phút giây chếch choáng bởi một câu chuyện, bởi một con người, vậy mới biết cuộc sống thú vị biết bao, mỗi giây phút đều cho ta hương vị của cuộc sống. Tôi đi nhiều và trải lòng cũng nhiều, tôi yêu thích sự năng động và hoạt bát, tôi thích một chút mạo hiểm và một chút lãng mạn, tôi luôn quan sát để thu nhận những khoản lặng của cuộc sống, trái tim tôi luôn đầy ắp những cảm xúc muôn màu của những con người xung quanh tạo nên cuộc sống.
Được ngồi với nhau để mà tâm sự, để mà chia sẻ, hôm nay ở vùng đất này, mai ở chỗ kia, lúc ngồi bàn, lúc ngồi chiếu, đôi lúc lênh đênh trên sông, hay lạc vào nơi rừng núi... lúc thì với người tự do, khi thì người đang bị quản thúc, nói chuyện với người lạc quan chưa xong thì lại vướng vào một người đầy bi kịch... hỏi vậy không chếch choáng sao được. tôi lâng lâng trong những nỗi niềm của cõi nhân sinh, tôi yêu cảm giác đó, cảm giác đã cho tôi nghĩ ra nhiều trò : " khó vậy mà cũng nghĩ ra" đôi khi sự chếch choáng cho tôi tình cảm lạ thường với câu chuyện này, với con người kia, có những tin nhắn mà khi đọc lại tôi cũng phải bật cười vì sự ngây ngô, nhẹ dạ và cả tin của mình, tôi tin tưởng người nhận tin nhắn nên sẵn lòng bày tỏ, thổ lộ và ..ca cẩm, có người hiểu thì chia sẻ, có người thì cười khẩy cho là điên... nhưng tôi thì thở phào vì mình đã nói hết cho người cần nói.
Tôi cảm nhận được tình cảm mà mọi người dành cho tôi, tôi nhẹ hàng bước đi trong cõi nhân sinh mà không hề cô độc, tôi nuôi cái sự chếch choáng trong niền vui và nỗi buồn của tôi, tôi có biết bao điều để lại nơi tôi thổ lộ, có biết bao điều chếch choáng đi qua giúp tôi thăng bằng trong cuộc sống, tôi yêu nó từng phút giây, tôi hiểu mình không cô đơn và không lẻ loi, ở đâu đó trong chếch choáng của bạn sẽ có chút gì của tôi chứ phải không bạn
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)