13 thg 12, 2007
CÓ ĐÔI LÚC VIỆC ĐẾN NHIỀU QUÁ...
...Mà bản thân ta chỉ có hai tay, một cái đầu nghĩ, hai chân chạy, nghĩ cũng lạ tại sao không là người khác nhỉ? đã bao lần chuẩn bị khăn gói lên đường đi học ...vậy mà vác lên rồi lại bỏ xuống để làm việc tiếp mà thôi. cũng có lúc muốn buông xuôi theo số phận, nhưng nghĩ lại dại gì phải như thế, người ta có gia đình bận rộn đã đành, mình một mình cũng bận rộn, đôi khi gấp mấy lần ấy chứ, biết rằng làm nhiều thì có thêm hiểu biết nhưng khổ nỗi cái gì cũng níu đến mình, đưa người khác thì họ sợ làm không đạt, không có bóng dáng mình họ sợ không chu đáo... có những hôm thèm ở một mình hết sức, nhưng không thể nào có được, những giây phút hiếm hoi là giây phút trước khi ngủ, mà nhắn tin thì họ tưởng mình hóa rồ, 22, 23g mà nhắn tin không hóa rồ thì cũng hóa điên, mấy người hiểu và mấy người không hiểu.
có những con người ta muốn gặp mãi mãi, nhưng cũng có con người gặp một lần rồi thì chẳng muốn gặp lần nào nữa, thấy từ xa là đã phát ốm lên rồi, nhưng sự đời trớ trêu là thế, phải có người xấu mới biết có ngươi kia đẹp, phải có ghét thì mới có yêu thương... các cặp tạm gọi là phạm trù đó cứ song song tồn tại, đối lập nhưng rất khắn khít với nhau, như cuộc đời ta cũng vậy, vì cuộc đời như cuộc rượt đuổi ngoạn mục, ly kỳ, người này đuổi bắt người kia, một vòng tròn quay trong vũ trụ, người này tóm được người kia nhưng không bao giờ tóm được người muốn tóm, nghĩ cũng lạ, đôi khi thích người này nhưng lại tóm người kia, để lơ lửng con cá vàng đau khổ, rồi cũng có lúc buồn cười đến bật khóc vì những tình cảm lăng nhăng làm vướng bận lòng nhau, treo ngoe, lạc lõng, nhớ người này lại nói nhớ người kia, là con người ai mà không có những lúc thế, nhưng quan trọng là mình sống thế nào thôi, không có nghĩa trên đời ai cũng suông sẻ, nhưng phải biết dung hòa để cuộc sống có ích hơn.
con người hay máy móc rồi sẽ có ngày hỏng hóc mà thôi, điều quan trọng ta bảo trì như thế nào để đến cuối đời vẫn chạy tốt như thường, làm việc, vui chơi, tình cảm phải đan xen để đừng street bao giờ, tóc có bạc nhưng lòng vẫn phải trẻ, trái tim hồng phải khỏe mãi với thời gian. thì lẽ sống đời ta , ta đã nói sống là cho đi chẳng mong nhận lại bao giờ, sẽ bằng lòng với những điều giản dị, yêu tình yêu của thế thái nhân tình, lấy hạnh phúc niềm vui của bạn làm hạnh phúc để biết rằng khi nhắm mắt linh hồn ta sẽ còn mãi với nhân gian, việc làm của ta sẽ lưu lại tên tuổi của con người bản ngã kiếp đã qua, có thể có kiếp sau nữa đấy, nhưng kiếp này xin sống như thế thôi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét