Cuộc đời phân định rất rõ ràng hai vai ta gánh những điều tốt xấu, những công việc, công việc nhân sinh và công việc gia đình, nếu cứ cắm cúi đi biết đâu chừng ta sẽ rơi vào một cái hố nào đó, mà nếu cứ ngẩng mặt lên thì biết đâu sẽ ngã dúi dụi vào bụi cỏ gai, hai vai có hai bên nhật- nguyệt, tức là có sáng- tối, có nóng -lạnh, có âm -dương, có buồn -vui, khổ đau- hạnh phúc, có cay đắng- ngọt bùi... tất cả những điều đó bắt ta phải tuân thủ nguyên tắc nhìn về phía trước và dấn bước trên một vệt dài gọi là đường, có đôi khi ta chao đảo nghiêng về bên này,lúc nghiêng về bên kia, do vậy trong quá trình tiến bước đôi khi ta phải lấy lại thăng bằng cho hai vai và cho cuộc sống của chính ta, đường thì dài vạn dặm mà tuổi thì ngày lại già thêm, nếu ta không có bạn đồng hành thì khi nghiêng ngả biết dựa vào ai? một bờ vai thì nhỏ nhiều bờ vai thì sẽ rộng hơn, một cuộc đời thì khó, nhiều cuộc đời thì phong phú hơn. phải có nhiều cuộc đời mới có nhật thực và nguyệt thực, phải có nhiều người mới thành cõi nhân sinh, ta thấy cuộc đời sẽ nhộn nhạo hơn khi nhật thực và nguyệt thực xảy ra, mỗi người một đôi nhật nguyệt thì dễ, nhưng nhiều người thì chắc chắn một điều sẽ có người đánh cắp một chút nhật nguyệt của người khác, hoặc giả là ta đang đem nhật nguyệt của mình đến núp dưới vầng nhật nguyệt của người khác hoặc cũng có khi ta dùng hào quang của người khác để tỏa sáng cho mình... tôi chợt nghĩ hình như mình đang như thế...?! đôi vâng nhật nguyệt khiến ta suy nghĩ nhiều hơn về sự sống, về cuộc sống và về bản thân, đôi khi ta va chạm nhật nguyệt với người này thì bỗng nhiên tối sầm lại, cũng có khi ta va chạm nhật nguyệt với người khác thì bỗng nhiên vầng hào quang tỏa sáng gấp đôi, có những đoạn đường ta phải đi bằng ánh sáng nhật nguyệt của người khác, rồi cũng có khi ta phải dùng chút ánh sáng yếu ớt nhật nguyệt của mình soi sáng cho người khác thấy lối đi, vậy mới biết cuộc đời thật đa dạng và công bằng, nó tròn trĩnh như bản thân trái đất, khuyết chỗ này thì dứt khoát sẽ bồi ở chô kia, nó giống như dòng chảy mãi không ngừng luôn tươi mới và không bao giờ trùng lắp, .
trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt, nhưng có đôi khi phân định chưa rõ ràng, có những lúc ngỡ mình đi trong nắng nhưngđâu ngờ lạc bước dưới ánh trăng, rồi có lúc mơ màng theo cơn gió, thả hồn theo áng sáng đêm rằm, nhưng đâu biết đang say trong nắng gắt... phân định thế nào đây, sống thế nào đây? chỉ có 100 năm để đi về đến bến, biết làm sao chia được rõ hai phần, đâu là ranh giới đâu là sự khác biệt khi hai bên gần như giống nhau, ta cũng vậy đôi khi thật rối trí lúc muốn cái này, lúc thì muốn cái kia, yêu thương đó, hận thù cũng đó, lúc muốn sớt chia lúc lại muốn không chia, lòng lập lững chần chừ không dứt khoát, ngoảnh mặt nhìn sau tóc đã úa màu, thoáng một chớp đôi vầng nhật nguyệt đã đưa ta đến cuối chân trời, có tiếc nuối, có khóc la cũng hết vì cuối đời chỉ còn mỗi hai vai, vầng nhật nguyệt đã trao ai giữa biển người cuồn cuộn trôi đi rồi như mất ngọc bởi tiết giao, ôi cuộc đời ta mãi hư hao khi không hiểu đôi vầng nhật nguyệt để làm gì mà ta lại gánh trên vai....
" trên hai vai ta dôi vầng nhật nguyệt
rọi xuống trăm năm một cõi đi về"
5 thg 12, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét