19 thg 12, 2007
TIỄN ĐƯA MỘT LỚP SINH VIÊN
Tôi nhớ như in ngày đầu tiên gặp gỡ sinh viên khóa 6 của trường trên khu nhà 7 tầng đang xây dở dang, thầy trò chúng tôi đã học đầu khóa trên nền thư viện đang sắp hoàn thiện, tôi hứa với học trò của mình rằng tôi chính là người cùng với các bạn vuợt qua 4 năm đại học trước mặt, và khi ra trường các bạn sẽ được tham dự một buổi lễ tốt nghiệp trang trọng trong hội trường lầu 4... thời gian trôi đi, các bạn sinh viên miệt mài học tập, những thầy cô nỗ lực để củng cố, xây dựng nhà trường ngày càng to đẹp hơn, và hôm nay, các bạn sinh viên khóa 6 đang tập dợt lễ ra trường của mình, tôi bất giác nhớ về những ngày mình còn đi học...
...Thời tôi đi học sao mà thiếu thốn đủ mọi thứ, các phương tiện phục vụ học tập thì cũ kỹ và hoàn toàn thiều thốn, những thông tin để phục vụ cho nghiên cứu, tham khảo thì hoàn toàn khan hiếm, tôi đi học vất vả vô cùng, tôi là người thích tự lập và nếu không tự lập thì cũng chẳng ai lo cho, tôi tự đi làm để kiếm thêm cho việc sinh hoạt tiêu dùng, vì ngoài học bổng ra tôi chẳng có khoản nào khác, gia đình thì hoàn toàn không chu cấp, tôi vươn lên, tự khẳng định, lúc đó tôi rất muốn có những thầy cô làm công tác sinh viên quan tâm và giúp đỡ cho sv, nhưng làm gì được đâu, lễ tốt nghiệp của chúng tôi buồn nẫu ruột, mọi người làm để mà có làm, sau đó thì coi như đã hoàn tất trách nhiệm... sau đó tôi còn đi học thêm mấy năm nữa nhưng lần nào tốt nghiệp cũng như nhau, chán phèo, khi ctác tại đại học mở, tôi rất quan trọng lễ tốt nghiệp cho sv và lạ thay, các em rất hứng thú... cho đến hôm nay tôi lại tiếp tục làm lễ tốt nghiệp cho các em tân cử nhân, tân kỹ sư, nhìn các em rạng ngời hạnh phúc, súng sính trong bộ lễ phục, tôi thấy mình đã làm trọn lời hứa với mình, tất cả những công việc liên quan đến sv tôi sẽ cố gắng làm hết tất cả vì các em... tôi thiết nghĩ các em chưa thấy được tầm quan trọng của những giây phút tốt nghiệp, kỷ yếu và băng ghi hình, nhưng 1, 2 năm sau những điều đó rất có ý nghĩa và có tính lịch sử. tôi luôn đem những thiếu thốn, những nhu cầu của tôi thời sinh viên để làm mục tiêu cho những công việc làm thiết thực, cụ thể sát với nhu cầu sv , tôi vui khi các em tốt nghiệp, tôi buồn khi các em còn nợ môn, trước khi tốt nghiệp tôi chỉ muốn nói với sv của tôi rằng các em cần cố gắng hơn nữa vì bằng tốt nghiệp chỉ là một loại giấy thông hành vào đời và nếu muốn tiến xa hơn nữa, muốn khẳng định vai trò của mình trong xã hội thì các em phải tự hoàn thiện, phấn đấu không mệt mỏi, tôi tin là các em làm được... đường lên đỉnh vinh quang không trải bằng hoa hồng, mà nó rất gian truân, chông gai, muốn ghi tên mình trên đó các em phải chịu đựng muôn vàn gian lao, đôi khi bàn chân phải bật máu... và điều quan trọng cần nhớ đó là : không có sự vinh quang nào bằng chính nỗ lực của mình, tiền kiếm được nếu không đổi bằng mồ hôi và nước mắt thì sẽ phải trả lại bằng máu và tù tội mà thôi.
mỗi lần tiễn đưa một lớp sinh viên ra trường tôi lại thấy mình hạnh phúc, và tôi thấy tôi làm đúng những gì mình đã chọn. chào những tân cử nhân, tân kỹ sư, các em chính là những hy vọng của đất nước trong tương lai, các em sẽ làm cho tên tuổi trường chúng ta bay cao, bay xa hơn nữa- cám ơn tất cả
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét