6 thg 12, 2007

...CÒN THƯƠNG NHỚ NHAU VỀ THẮP SAO TRỜI...



Sáng nay khi đi làm vô tình bật nhạc đúng bài ấy, chợt thấy lòng chùng xuống, vì không còn mùa thu của đất trời nữa, mà mùa thu thời gian đang ùa về mất rồi, những mùa thu trước khi tuổi còn trẻ ta cứ ước ao mùa nối tiếp mùa đi qua, không chiêm nghiệm, không ưu tư và cũng chẳng quan tâm nữa. nhưng giờ đây, tuổi theo mùa đi mãi ta mới biết rằng chỉ có tĩnh lặng để suy ngẫm mùa vừa qua ta mới thấy hết vẻ đẹp, tầm quan trọng của nó trong năm và trong chính cuộc đời ta. có những khoảng khắc ta nhận ra sự chuyển giao đất trời giữa các mùa, nó ngấm sâu vào tâm tư ta, nó mơn trớn trên làn da đang sạm dần vì thiếu sắc tố, nó ngầm vào môi nghe vị ngọt của mùa và vị mặn của những giọt tiếc nuối trong chính trái tim ta. mùa xuân đi đem theo cơn gió mát và hạ đến mang những luồng khí ấm nóng và vị chát của những trái non, hạ đi, thu về mang theo gió heo may, se se và mùi hoa trái chuẩn bị vào mùa chín rộ, cuối thu buồn trời lành lạnh và mùi ngọc lan lan làm cho trái tim ta đập nhanh hơn, thu đi lá vàng rơi đầy sân , trên cành những lộc biếc đang cựa mình lớn lên, ta nghe đâu đó của những thành quả một năm, ta nghe đâu đó tuổi của ta theo cánh chim én ập về, hương khói mùa xuân, hoa cỏ của mùa xuân làm cho ta quên đi những nhọc nhằn của năm qua, giờ khắc giao thừa là giờ khắc ta đối diện với mình và lúc đó mình phải biết năm sau mình sẽ làm gì... còn thương nhớ nhau về thắp sao trời vì sao trời mùa nào cũng có, thắp sáng sao lên để ta thấy đêm không còn tối nữa để ta thấy dường như mùa không đi nữa, sao thì đêm nào chẳng có, hãy thắp ánh sáng sao trong trái tim dù nó không như ánh sáng mặt trời nhưng nó đủ làm ta ấm lên mỗi khi nghĩ về nó... mãi mãi trong ý tưởng của ta sẽ không còn mùa nào nữa.

Không có nhận xét nào: