18 thg 11, 2007
ĐIỀU GÌ QUAN TRỌNG?
Trong cuộc sống chúng ta cứ cho rằng con người là quan trọng nhất, không có con người sẽ không có điều gì thực hiện được, điều đó có đúng không? đúng một phần nhỏ trong cuộc sống, vì con người quan trọng thì ta là quan trọng sao?
Tôi suy nghĩ khác một chút, vì qua những năm tháng làm việc và thâm nhập cuộc sống tôi thấy rằng một người nếu không làm việc và không có đủ sức vươn lên thì con người cũng bình thường đôi khi bình thường hơn cả những điều bình thường khác, đành rằng con người là sản phẩm tuyệt vời của tạo hóa nhưng nếu con người không rèn luyện cho mình một cái tâm tốt, một tầm vóc xứng đáng thì dù có làm gì cũng sẽ làm khổ cho mình và làm cho người khác, chắc chắn khi con người không đủ tâm và tầm htì sẽ quyết sách chứa nhiều uẩn khuất, oan sai, sẽ có nhiều lời xin lỗi kín đáo vì sợ mất uy tín, mà uy tín gì khi không hiểu mình làm việc đó đúng hay sai, và chỉ có làm việc, thông qua công việc mọi người mới biết ta là ai, ta làm việc đó như thế nào và mọi người mới hiểu anh là người như thế nào, sẽ có người vĩ đại và sẽ có người hèn mọn và trơ trẽn đến tuyệt vời.
Đôi khi cố gắng leo lên cao quá nhưng TÂM & TẦM không có thì chắc chắn một điều người ta sẽ cười và đôi khi người ta không muốn nói đến mình, điều đáng sợ hơn mọi người coi như không có sự tồn tại của mình. con người sẽ chết đi nhưng công việc, những dấu ấn một thời sẽ khẳng định đẳng cấp của người đó. làm việc cho mọi người không có nghĩa là không có mình vì mình là cá nhân trong tập thể của mọi người đó. tình yêu thương, sự đam mê và lửa yêu công việc ngùn ngụt thì chắc chắn ta sẽ có nhiều công trình có ý nghĩa, có thể những người xung quanh không cảm nhận được hết, đôi khi phản bác, ngăn cản, nhưng ta biết một điều việc mình làm là đúng, người ta sẽ cảm thấy nhỏ bé và có mặc cảm với công việc của chúng ta, khi điều đó hiển hiện sừng sững trước mặt mọi người. tôi đã thấy có những người cùng thời với tôi hiện họ đang ở những vị trí rất cao, có những vị trí có rất nhiều tiền... nhưng gặp nhau tôi có cảm giác họ còn điều gì đó muốn phân trần, như vậy sẽ có những phút lâm chung đầy đau khổ vì sự hối tiếc. thường thì họ đổ lỗi cho bộ máy, cho thời điểm và cho những người lãnh đạo cao hơn, nên họ không thể làm khác với tôi... tôi bằng lòng với tất cả những điều gì họ mang lại cho tôi vì với một người lãnh đạo trực tiếp mình mà tầm và tâm như thế thì mình cũng chỉ làm được thế, tâm và tầm mình cũng bị kéo theo mũi tên ngượic phát triển. tôi tâm niệm chỉ có con người đủ lực - trí -tâm- tầm mới có những công việc tốt và có ích cho mọi người và cho xã hội. phải biết hối hận, phải biết xin lỗi và phải biết nhục khi bị coi thường.
Ta hãy nhìn vào cách mà chúng ta làm cho mọi người bất mãn, những gì mà những người do họ bầu chọn ra lại làm đau lòng họ, chuyên môn thì không bàn chỉ bàn đến TÂM &TẦM ta thấy chưa thể phát triển được, những người phản bội tình bạn, những người ích kỷ và luôn chụp mũ người khác mà vẫn còn ngồi cao thì dù giỏi bao nhiêu họ cũng chỉ làm giàu cho họ mà thôi, hãy nhìn những mảng màu của những đô thị của chúng ta, ta sẽ thấy quặn lòng vì tầm chúng ta thấp quá, làm sao quy hoạch nổi mọi vấn đề của xã hội và cuộc sống để hội nhập...? suy nghĩ về mọi mặt của cuộc sống và giải quyết vấn đề còn thấp kém thì sao mà phát triển?
Nhân kỷ niệm 10 năm trường bình dương tôi chợt thấy chua xót khi đại học mở của tôi bị cướp trắng mà không có lý do, hơn 12 năm (1995-2007) không một lời xin lỗi, không một lời cám ơn và vụ việc chìm vào theo những con người tâm, tầm thấp như cây cỏ, đừng lên án sự vô cảm của người dân làm gì mà hãy nhìn vào những con người điều hành bộ máy công bộc của dân sẽ thấy sự vô cảm đồng bào, sự vô cảm liêm sỉ và sự vô cảm đồng loại...sẽ còn nhiều sự vô cảm nữa nếu duy trì tình trạng này, điều quan trọng là chưa một cán bộ nào trả lời được các câu hỏi đơn giản của cuộc sống :" tôi là ai? tôi đang làm việc gì? tôi làm việc đó như thế nào và cho ai?" đã có câu trả lời nhưng tất cả câu trả lời đó chưa trung thực và thường là ....TÔI...
Điều quan trọng là tôi hiểu được ở cương vị mình tôi sẽ sống như đã sống, không hèn nhát và không phản bội bất cứ điều gì, hãy rèn luyện tâm và tầm để một ngày mình sống cho những con người biết yêu quý đất nước này, dân tộc này, biết trân trọng công sức của người khác và biết quỳ gối trước quảng trường để xin lỗi toàn dân và biết trả lời trung thực những câu hỏi đơn giản trên kia..điều quan trọng là tôi tự biết mình phải nuôi dưỡng cho mình những trái tim, những tình cảm
và chỉ có bàn tay ta làm nên những điều ta nghĩ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
thủ coi có hiện nhận xét ra không...chán thật
Đăng nhận xét