24/10, đến 01/11/2007 là những ngày vất vả của cả chúng tôi, nhưng chúng tôi đã có những ngày đáng nhớ, nó như là một giấc mơ, giờ nghĩ lại mới thấy nhớ, khi xem lại những hình ảnh được ghi lại tôi thật sự xúc động, không phải vì những điều trông thấy, sự xúc động vì bạn tôi đã nắm bắt được những gì cần để thể hiện cho khu sinh thái gáo giồng, tất cả những điều đó thể hiện sự quan tâm của tất cả mọi người, nhất là lãnh đạo huyện đã có tầm nhìn cho việc làm này, tôi chỉ là chất xúc tác mà thôi, bạn tôi đã lặn lội về đây để lặn ngụp cùng với các cư dân của gáo giồng, trong suốt thời gian đó tôi không thể ở liên tục được, mà nếu có ở đó tôi cũng không thể giúp gì được, khi trở xuống đón bạn tôi về tôi thật sự thấy được sự quyến luyến, yêu thương của những người dân cũng như cán bộ ở đây, tôi hiểu bạn tôi thực sự đã hội nhập nhanh chóng, tôi thầm cám ơn tất cả những điều đó, và tôi biết sẽ phải chia tay với bạn mình, mỗi người sẽ trở về với cuộc sống, công việc thường ngày, thôi thì phải vậy, để rồi còn hẹn lại lần sau.
những ngày đã qua là những ngày tuy không nói nhưng chúng tôi vui và thấy ấm áp vô cùng, sẽ nhớ mãi nhớ mãi, kể cả những giây phút ngắn ngủi trong nhà của tôi, mong rằng nó sẽ được cất trong trái tim mỗi người khi gặp lại sẽ đem ra để mà tự hào và để nhìn ngắm những kỷ niệm trong như pha lê ngày nào.
1 thg 11, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét