17 thg 11, 2007

THƯA THẦY, NHỮNG NGƯỜI THẦY TRONG CUỘC ĐỜI CON.

Con lớn lên trong vòng tay của cha mẹ, con bi bô nói những lời đầu bằng lời của cha mẹ, cha mẹ là người thầy đầu đời của con, khi con vào trường học suốt ba cấp học con có những người thầy, người cô kình yêu dìu dắt con, những bước chập chững và những năm học cơ sở là những bước quan trọng để hình thành nên nhân cách, cá tính và tình cảm của con, nếu con quên thì con sẽ không được như ngày hôm nay, con còn nhớ khi đất nước còn khó khăn, cuộc sống chật vật của thời bao cấp đã giúp con tình yêu thương vô bờ đối với cha mẹ, và những người thân yêu, con học được bài học của tình yêu tổ quốc từ tình yêu thương cha mẹ, gia đình làng xóm, con học được nhân cách sống giản dị thanh cao và con học được lòng nhân ái giữa con người với con người. khi ở trường con đựơc học tình yêu thương vô bờ bến không quản ngại của quí thầy cô đối với chúng con, con hiểu được thế nào là đạo, đạo ấy đã dạy cho con hiểu những giọt mồ hôi của thầy cô rơi trên bục giảng nó đáng quí biết chừng nào, đạo ấy dạy cho con yêu thêm màu bụi phấn và nao lòng khi bụi phấn ấy đã khắc họa lên một thời kỳ gian lao mà kiên cường của quí thầy cô khi vững vàng bám trụ vì đàn em thân yêu, đạo ấy đã dạy cho con biết bật khóc khi thầy cô bị ốm, biết hối hận khi dáng gầy gò ngồi dười đêm mưa chấm bài và soạn giáo án mà con thì chưa làm xong bài, con mê chơi...
Ngày xưa khi đi học con không phải là người học giỏi, nên con luôn bị rầy la, và bản thân trong lòng con luôn tự dằn vặt vì mình đã phụ lòng của thầy cô, nên con luôn cần mẫn để trí óc non nớt của mình theo kịp các bạn, có lẽ vậy con là người mong manh nhất, con không dám ước mơ nhiều, mà mỗi khi ước mơ con đều chọn ước mơ bé nhất, gần nhất và thường thì mọi người thất vọng vì con.... lên đến cấp ba, con cũng chọn lựa cho mình con đường hơi khác, nhưng tuyệt nhiên một điều là con không bỏ cuộc trước bất cứ khó khăn gì, con mỏng manh nhưng con bền bỉ , con không mạnh mẽ nhưng con không yếu ớt, con cám ơn tất cả những gì cha mẹ thầy cô cho con, con xin cúi đầu thành kính trước những thầy cô đã ra đi không còn trở lại, con xin nói rằng tất cả, tất cả luôn ở trong trái tim con.
Con trưởng thành nhưng thấy vẫn thiếu, con mong sao vẫn được tiếp tục sự nghiệp mà quí thầy cô đã xây dựng nên, con xin hứa sẽ làm tốt vai trò của mình để mãi mãi xứng đáng là học trò của quí thầy cô.
20/11 năm nay, con sẽ không thể đi thăm quí thầy cô được nên nhờ những dòng chữ này gởi đến quí thầy cô lòng biết ơn và kính trọng nhất, xin hãy tiếp lửa để con bước tiếp con đường mà con đã chọn.
Đứa học trò trung bình khá và mong manh của quí thầy cô.

Không có nhận xét nào: