28 thg 10, 2007

KÝ ỨC TUỔI THƠ

ai mà chăng trải qua thời thơ ấu, cái thời mà mọi thứ đều đơn giản và đáng yêu, bầu trời trong veo và cuộc đời tuyệt đẹp, ấy vậy mà với tuổi đó ai cũng quậy xám hồn, đồ đạc trong nhà vì "bàn tay đáng yêu của tuổi thơ"lần lượt nối đuôi nhau khai tử, nếu không thì gẫy càng thì cũng sứt gọng, có biết bao điều mà cái tuổi thơ đó gây ra đến bây giờ nghĩ lại cũng phải bật cười, nhưng những phút giây nhớ về những ký ức đó ai trong chúng ta cũng hồn nhiên và thật đáng yêu, ký ức tràn về đem theo tuổi thơ ngọt ngào trong vòng tay cha mẹ, cũng có thể là những trận đòn đau điếng nhưng bây giờ lớn rồi có muốn đòn thì cũng có được đâu.
ký ức được nhớ về ở đâu, thời điểm nào và với ai, điều đó mới quan trọng, vì ít khi người ta sẵn sàng chia sẻ với ai khi chưa biết gì nhau và cũng chẳng cần nhắc vì người ta chả là gì cả, đôi khi nhắc lại để hiểu nhau hơn thì chỉ cần người nào muốn hiểu thì mới nhắc.
giữa mênh mông là tràm và nước của mùa nức nổi đồng tháp mười tôi được bạn tôi kể cho nghe một chút ký ức tuổi thơ, mà tuổi thơ đó ở hà nội xa xôi, điều đó làm tôi nhớ mãi, vì ít nhiều nơi đây cũng giống với quê nội tôi- u minh- tôi ngồi đó nhìn bạn mà thầm cảm ơn đã cho tôi nghe những ký ức đó, tôi hiểu điều đó như thế nào, đó chính là động lực để nuôi dưỡng sức thanh xuân trong tâm hồn mỗi người, và mai này khi bạn tôi về ngoài đó mỗi lần xuống đồng tháp chắc chắn tôi sẽ đến nơi đó để được nhìn thấy bạn và cười với ký ức đã ghi dấu ở nơi đây, có thể không nói nhưng thấy hay hay, nơi tôi sáng tạo ra từ ý tưởng, nơi tôi đóng góp trí tuệ của mình và nơi đó bạn tôi hài lòng vì việc làm của tôi, và cũng ở nơi đó bạn tôi cho phép tôi cham vào ký ức tuổi thơ riêng mình, xin cám ơn những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng thực ra tế nhị và khó khăn vô cùng.
thời gian rồi sẽ qua nhưng ngày chia tay hôm đó sẽ mãi mãi không quên , một chiếc xuồng bơi vào rừng để tác nghiệp chuyên môn, chở theo một người bạn miền bắc, còn một chiếc xuồng chở một thằng nam kỳ, bỏ bạn lại một mình để về nơi phồn hoa đô hội, nó như một khúc phim của cuộc sống được vẽ nên bởi một trảng nước và cỏ đồng tháp mười trong ráng chiều chuẩn bị buông xuống, tuy không nói nhưng bạn tôi buồn, buồn vì tôi để bạn lại nơi xa lạ và hoàn toàn khác khẩu âm, tôi thì không biết nói gì vì công việc nên phải đi về, trời thật là khổ, nhưng biết sao đây, tuy là mọi người ở đồng tháp quý mọi người lắm nhưng làm sao bằng sự có mặt của tôi, suốt dọc đường ra tôi suy nghĩ mãi nhưng hết cách rồi đành chấp nhận thôi. hãy hiễu và tha lỗi cho tôi bạn thương yêu của tôi, sẽ có bài cảm nhận khi bạn vào đây để làm việc tốt cho tôi...hen bài đó sẽ nói nhiều hơn

Không có nhận xét nào: