20 năm một khoảng thời gian không phải ngắn, nó đủ cho một con người trưởng thành, 20 tuổi một cái tuổi căng đầy sức sống, cái tuổi có biết bao điều ấp ủ,mộng mơ. nhưng nó cũng chẳng dài bao nhiêu so với sự phấn đấu để khẳng định vị trí của một con người trong xã hội, 20 năm và lâu hơn nữa sẽ có những con người cũng chỉ dậm chân ở một chỗ, họ không thể vượt qua được.
A2 của chúng tôi một tập thể với sức trẻ 20 đã có những gì cho hành trang cuộc sống? lớp A2 của chúng tôi đã và đang có một cái tuổi đẹp và đầy sức sống, 20 năm là 20 mùa xuân chúng tôi những thành viên của tập thể A2 học tập, công tác, để khẳng định mình với xã hội; người ở lại cần thơ, người bôn ba khắp những miền đất nước, và cũng có những bạn chúng tôi đang ở những đất nước xa xôi…nhưng cho dù ở đâu chúng tôi ít nhiều cũng có những thành công nhất định… chỉ có A2 là ở đó, vì làm sao nó đi đâu được vì nó chỉ là một cái tên, nó chỉ là một khái niệm con người đặt ra để chỉ một tập thể, mà khi hết thời hiệu thì nó lại được chuyển giao cho tập thể đi sau. nhưng điều kỳ lạ ở đây là cho dù A2 có được chuyển giao cho tập thể nào đi nữa thì nó cũng không bằng khi nó gắn với chúng tôi, bởi tập thể chúng tôi là một tập thể đặc biệt, đặc biệt ở chỗ suốt ba năm học trung học tập thể con người A2 không thay đổi, không xáo trộn các thành viên, không xáo trộn các tổ, nhóm, là một tập thể có đủ các thành phần xã hội, có một ban cán sự dai dẳng nhất và chẳng có ai muốn thay đổi trật tự đó, cả chặng đường phát triển trí tuệ, kiến thức, tình cảm của cả lớp tập thể luôn là điểm tựa cho mỗi thành viên và…giáo viên chủ nhiệm chỉ có một; một tập thể đoàn kết coi nhau như anh em một nhà, nhưng đầy rẫy những xung đột ngầm..không đáng có, một tập thể dám đặt tên “hiệu”cho từng thành viên trong lớp và cho luôn tất cả các giáo viên (kể cả giáo viên chủ nhiệm) một tập thể bị nêu tên trước toàn trường nhiều nhất, (tốt có, xấu có,) một tập thể có nước mắt nhiều nhất, một tập thể dám đứng ra tổ chức lễ cưới cho giáo viên chủ nhiệm, và một tập thể không còn gì để nói… A2 của chúng tôi là thế, cái A2 hiện hữu thì nó ở lại với trường cũ, bạn mới, nhưng cái A2 tình cảm, cái A2 kỷ niệm, cái A2 khởi đầu cho những buớc đầu chập chững của chúng tôi thì mãi mãi ở trong 41 trái tim của “41 đứa tụi tui.”.
20 năm nhưng cứ ngỡ như hôm qua, cho dù hôm nay chúng tôi - những đứa nhỏ hồi đó - đã trưởng thành, đã khẳng định vị trí của mình trong xã hội nhưng khi gặp nhau chúng tôi vẫn như ngày xưa vậy, vẫn hồn nhiên chọc ghẹo nhau, cũng giành ăn, giành nói…tuy tuổi bây giờ đã sấp xỉ 40! - 20 năm một chớp mắt, ấy vậy mà ngày ấy đã trôi xa, kỷ niệm 20 năm ngày ra trường, biết còn có ai trở về với thầy xưa, bạn cũ, hay giữa bộn bề của những lo toan cuộc sống, ngày ôn lại kỷ niệm sẽ vắng đi một số gương mặt ngày xưa ấy…!? 20 năm là khoảng thời gian đủ để con người ta hình thành một tính cách mới, quan hệ mới và cũng đã có cuộc sống hoàn toàn khác xa ngày xưa..làm sao có thể nói gì được khi xã hội luôn thay đổi theo thời cuộc, mà cũng nên nhớ rằng ngày chúng tôi ra trường là thời điểm đất nước bắt đầu đổi mới, có lẽ chúng tôi cũng đổi mới theo tiến trình cùng đất nước, … chúng tôi đổi mới được 20 năm vậy thì không có lý gì cứ bắt những con người ngày xưa giữ nguyên tình cảm như những ngày ấy, thôi thì có bao nhiêu thì quí mến bấy nhiêu, đến với nhau ở lại với nhau rồi ngày mai cũng ra đi mà….tôi bất giác nhớ lời bài hát của nhạc sĩ trịnh công sơn “ em còn nhớ hay em đã quên, nhớ đường dài qua cầu lại nối, nhớ món ăn quen, nhớ ly chè thơm, nhớ bạn bè chào nhau quen tiếng....” ôi tiếng rung trong tim nhắc cho ta dù có đi đâu, thời gian có thay đổi ra sao nhưng nếu con người không có những kỷ niệm, “không có lối cũ đi về”, trong đời mỗi con người có nhiều khoảng khắc của những ký ức, mà có lẽ ký ức thiêng liêng nhất đó là thời khắc “vượt vũ môn” nếu như con người mà không nhớ được ký ức của thời khắc “vượt vũ môn để đổi kiếp” thì cho dù con người đó có thành đạt bao nhiêu, giỏi giang bao nhiêu thì cũng chỉ là “con cá chép lâu năm” một “con cá chép” chưa bao giờ dám nhận mình là “cá chép”.
không dám nói thời gian cách đây 20 năm là thời khắc “vượt vũ môn” nhưng chí ít thì nó cũng là cái mốc thiêng liêng, đáng yêu, để khi ta nhìn lại đủ tự tin và ngẩng cao đầu bước về phía trước …“nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại, cho bao ước vọng, đam mê cháy bỏng, sẽ còn mãi trong tim mỗi người, để tình yêu ước mơ mãi không phai..”
20 năm lặn ngụp đua chen, 20 năm vội vã với những công việc riêng, 20 năm với tiền tài danh lợi, có khi nào bạn chợt thấy lòng rỗng không? bạn có cần tình bạn cũ ngày xưa trong đời sống của mình? Thêm 20 tuổi, có khi nào bạn tự hỏi :“áo the, guốc mộc” ở đâu..? 20 năm có lúc nào bạn bất chợt muốn gọi điện thoại cho bạn cũ A2, 20 năm, với vô số những bữa tiệc to, nhỏ, với những con người luôn sẵn những lời chúc sáo rỗng ẩn chứa đầy mưu mô, khi được dịp là sẵn sàng nuốt chửng bạn, và rồi bạn cũng có những buổi tiệc của riêng bạn, ở đó chỉ có một mình bạn đối diện với đầy đủ cao lương mỹ vị, một không gian thơ mộng nhưng cô quạnh và lạc lõng giữa những gương mặt trát đầy những đen bạc của cuộc đời, họ cười cười, nói nói, nhưng vô cảm đến lạnh người…
Hãy về đây với thầy xưa, bạn cũ, hãy về đây để “..chở thật thà vào lòng dối trá và về đây nghe lại tiếng nôi từ lúc ban đầu…” để tìm lại những ngày xưa thân ái, không dối gian.
Hỡi những chàng trai cô gái của tập thể A2 năm xưa, hãy về đây kể cho nhau nghe chuyện của 20 năm, chuyện kể của những gia đình mang kỷ niệm và dấu ấn của A2 hôm qua- hôm nay và mãi mãi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét