Ngày đi qua vài lần.. có khi không muốn cho ngày đi qua, mỗi ngày là một trang đời ta ghi chép, có thể vui, có thể buồn, nhưng chung qui lại đó là trang nhật ký đời ta dù muốn hay không cũng không thể tẩy xóa hay xé nó đi được, có ngày chỉ vì những kỷ niệm mà vui vẻ, nhưng cũng lắm rắc rối vì kỷ niệm thì qua rồi còn thực tại thì đang diễn ra, người thực tại làm sao chấp nhận cho ta sống bằng quá khứ? vậy là hờn dỗi vậy là cau có....hìhìhì ngày chưa đi qua thì còn vất vả lắm.
có những ngày gặp một lúc ba bốn chuyện vui, nối đuôi nhau làm cho ta muốn chết ngạt vì sung sướng và hạnh phúc, ước gì ngày đi qua vài lần..
có ngày ta muốn ngủ mãi ngủ mãi không muốn dậy nữa, tại sao ta lại bất hạnh thế, tại sao ta cứ mãi cô đơn...tại sao, tại sao và tại sao? nhưng khi nắng lên ta lại nghĩ xin cám ơn ta còn thấy mặt trời, cám ơn vì cuộc đời không đơn giản thế, chỉ có khi mắt nhắm tay buông ta mới biết ai thương mình và mình là ai....hehehe cám ơn nhe mặt trời xin cho một ngày êm ả và bình yên.
rồi cũng có một ngày ta dậy thật sớm, muốn rằng mình là người nhắn tin nhắn đầu tiên cho ai đó, cười một mình và gậm nhấm những niềm vui của mình...ngày có thể đừng đi qua....?
một sáng thức dậy tự nhiên thấy lâng lâng vì mình vừa được thêm một người bạn và có lẽ không thể nào có ai còn tốt hơn, không thể nào ngờ....cả ngày như trong mơ...mơ đến đêm mà vẫn không biết ngày đã đi qua.
rồi một ngày mở mắt thức dậy mình ở một nơi xa và rất tuyệt, biển, núi, sông, hồ như cõi tiên, trời xứ sở muốn đến đây rồi, mà không chỉ đến một mình mà đến với bạn nữa mới lạ chứ...ôi nếu là bạn thì bạn muốn ngày hôm ấy thế nào? tôi thì muốn ngày ấy ngừng trôi....
Trong cuộc đời có bao giờ bạn muốn ngày ngừng trôi? nếu ngừng trôi thì thời gian của người khác thế nào? tôi không biết nữa nhưng với tôi nó ngừng cũng được mà không ngừng thì cũng được vì tôi nghĩ nó sẽ không có giới hạn khi lòng ta không hẹp hòi và ích kỷ, sông cho ra sống và vì bạn bè quanh ta, sẵn sàng chia xẻ mọi cam go và cảm xúc, hãy đặt mình vào vị trí của bạn để sống trách nhiệm hơn, vui theo niền vui của bạn, đau nỗi đau của bạn để ta mãi mãi hân hoan trong tình thương của chính bản thân mình, tôi có vẻ là người hay lý tưởng hóa tỉnh bạn nhưng tôi tin điều đó có thực, có thể tôi luôn là người lóng ngóng cuối đường vì bị phản bội, nhưng tôi tin tôi không hề bị bạn bỏ rơi... mà có bị bỏ rơi thì sao nhỉ? ....chắc mỉm cười để chờ có ai đó nhặt về làm "bạn nhặt" không?
18 thg 10, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét