“Tôi không phải là người thông minh, cũng không phải là người giỏi giang gì cho cam tôi luôn yếu ớt và thua thiệt trong mọi việc” đó là tổng kết đánh giá quãng đời phổ thông cơ sở của tôi. bước vào phổ thông trung học tôi chỉ dám thi vào trường CÁI RĂNG, vì một lẽ đơn giản là sức học chỉ có thể như thế thôi…không biết có phải may mắn hay định mệnh đẩy đưa không mà lúc bấy giờ tôi được xếp vào lớp “chọn. lớp gởi” lớp mang cái tên hiệu A2, ngay ngày đầu tiên nhận lớp đã đủ thứ chuyện xảy ra, 41 gương mặt nhớn nhác chẳng có tổ chức gì cứ náo loạn cả lên, thầy chủ nhiệm thì trẻ khô, nhỏ con mà lại ‘đặc biệt” nữa chứ, lớp có một “ông tướng đầu trọc”, một ông “lùn có hạng” một “cậu bé nai tơ” và một “bà cô béo tròn” và có một “ông ngố nhất hành tinh”…. Đó không biết là điều may mắn hay sui rủi, nhưng 41đứa chúng tôi đi qua thời trung học một cách trơn tru, nhưng có quá nhiều dấu ấn …“thứ ba học trò” có lẽ vậy mà kỷ niệm thời đó, nhất là ngày chia tay mãi mãi không bao giờ phai trong trái tim tôi, và có lẽ tôi là người đặc biệt nhất lớp, tình cảm ướt át nhất lớp, nên khi ra trường mang một nỗi dằn vặt trong suy nghĩ về tình cảm - những điều chưa thể tranh cãi với thầy chủ nhiệm được, nhưng lúc ấy tôi nghĩ sẽ có ngày(nói vậy thôi chứ biết ngày nào?)…khi bước chân vào con đường đại học thì tôi lại rất gian truân, học dự bị 1 năm, học y dược 2 năm, sợ máu ..!?..bỏ của chạy lấy người.!? thi vào trường điện ảnh, học diễn viên …!? Ôi trời ! khỏi phải nói về sự phản ứng của gia đình, bạn bè…nó kinh khủng đến phát điên…tôi quyết định tự lập..? ..những ngày đầu tưởng chừng như tôi, một công tử bột, ốm nheo ốm nhách, yếu đến “tuyệt vời” không thể vượt qua được những thử thách, nhưng chính lúc ấy lời hứa lúc chia tay, những suy nghĩ, tâm sự với thầy chủ nhiệm.. đã thúc đẩy tôi, trợ lực cho tôi, đứng lên và nhìn về phía trước.(không làm vậy chết sao?).
Một đứa nhà quê, chưa biết gì, ngơ ngác trước mọi sự mới mẻ, giữa một thành phố nguy nga tráng lệ, đầy rẫy những cạm bẫy, tôi thì… trời ơi!, mỏng manh và như đã nói ở trên : yếu ớt và không có sức đề kháng là mấy…nhưng biết làm sao khi đứng trước thực tế đó, tôi tự hứa sẽ tạo cho mình một phong cách, một sức mạnh bằng chính bản thân mình, tôi bắt tay vào cuộc sống mới. lịch làm việc của tôi kín mít, 7g sáng ở giảng đường, chiều phòng tập, tối phục vụ tại phòng ăn nhà hàng bông sen, khi đặt lưng xuống giường KTX thì đã 1g sáng, nhớ cần thơ đến cháy lòng, nơi đó còn biết bao nhiêu kỷ niệm, bạn bè và cả gia đình, và một điều đơn giản là khi về đó tôi như được tiếp thêm sức mạnh cho những chặng đường tiếp theo, đã có đôi lần về cần thơ, nhưng còn ấm ức nên cũng chẳng đến thăm thầy,(thăm thì sao mà tranh cãi lại chứ) rồi để mỗi lần bước lên phà về lại sài gòn, tôi lại không kềm được xúc động, và không bao giờ dám nhìn lại bến bờ vừa mới vừa rời xa… đến năm học thứ 3 thì tôi được rút về thành đoàn thành phố hồ chí minh, công tác tại nhà văn hoá thanh niên, số 04 phạm ngọc thạch Q1. công việc ngày càng nhiều thêm, lúc ấy những tình cảm mà tập thể A2 tôi mang theo trong hành trang lại giúp tôi vượt qua áp lực công việc ấy, tôi nghĩ phải khẳng định mình tại một thành phố lớn, phải cho mọi người biết rằng người miền tây cũng có thể làm được vậy, và ít nhiều gì thì A2 cũng có người làm được và có thể làm hơn người sài gòn chứ ( hơi chảnh một chút), tôi phụ trách mảng văn hoá văn nghệ cho thanh niên thành phố, chủ nhiệm các CLB đội nhóm của nhà văn hoá, giám đốc trung tâm điện ảnh trẻ,… trong thời gian thực tập tốt nghiệp tôi đã xây dựng các chương trình văn hoá văn nghệ cho các vùng sâu, vùng xa cuả thành phố. Đây cũng là công tác nhưng cũng là việc làm tôi khẳng định đẳng cấp của mình trong lớp diễn viên. Trong thời gian này tôi bệnh mấy lần mà lần nào cũng rất nặng, traí tim tôi có lúc đau nhói, suýt chết, do làm việc quá sức tôi đã ho ra máu mấy lần…nhưng rồi cũng qua, không ai hay, không ai biết, vì điều đó “ bình thường” thôi. Lúc ấy thì ngọn lửa nhiệt tình của tôi được nhen lên từ những thiếu thốn của tuổi thơ tôi, từ những ngày của những đứa trẻ quê chúng tôi thèm được thưởng thức, tôi và các bạn đã rất thiếu thốn những món ăn tinh thần, vì ngày đó của chúng tôi là “đêm trước đổi mới” mà. tôi mong muốn ở góc trời nào đó các bạn tôi biết được việc tôi đang làm cho những bạn trẻ bằng tuổi hoặc lớn hơn chúng tôi hồi đó, chính bằng sự thiếu thốn của chúng tôi ngày xưa…bằng năng lực của mình (vì trong lớp ai cũng có người đỡ đầu và có tương lai) tôi đã tốt nghiệp diên viên điện ảnh loại ưu, tốt nghiệp thủ khoa khoá 1 của miền nam, ngày tốt nghiệp tôi trơ trọi có một mình vì trong gia đình có ai chấp nhận tôi học ngành đó đâu? một ngành mà có lẽ “chẳng ra gì” .
Mà lúc bấy giờ tôi nghĩ tôi không sai khi tôi đã chọn nghiệp diễn viên và chính thời gian sau này điều đó đã khẳng định là tôi đúng khi chọn học diễn viên, Tôi nghĩ mình không thể dừng lại ở đó được, tôi phải rèn luyện nghề diễn viên trước khi nghĩ đến việc học ngành khác, tôi lại tiếp tục với các hoạt động văn hoá văn nghệ, lúc thì tôi ở đài truyền hình thành phố, lúc thì tôi ở hãng phim, lúc thì tôi lại ngồi lồng tiếng tại fafiml…tôi tham gia với mục đích kiếm tiền và để rèn luyện nghề, mặt khác thu thập kinh nghiệm sống, mở rộng mối quan hệ, điều đó cho đến nay tôi vẫn đang áp dụng, tôi không phải là diễn viên nổi tiếng, nhưng không một diễn viên nào chê cách diễn của tôi cả, tôi có thể thích ứng rất nhiều loại vai. đến đoạn này thì Tôi có thể tìm nghề khác để học được rồi, tôi sống thiên về tình cảm, luôn luôn sẵn lòng giúp đỡ người khốn khó, và phải có tiền thì mới giúp đỡ được, tôi chọn quản trị kinh doanh, học xong, dự định sẽ làm cái gì đó về kinh tế thì thành đoàn điều tôi về xây dựng phong trào đoàn tại trường đại học mở bán công tpHCM, trường bán công dân lập đầu tiên của cả nước, trớ trêu hiệu trưởng lại là ba của tôi, lúc ấy mọi người cứ tưởng cha làm hiệu trưởng con làm phó phòng là chuyện đương nhiên,…!? ban tổ chức thành đoàn, bí thư thành đoàn lúc ấy đã làm rõ sự việc ấy cho tôi, công việc của tôi là xây dựng tổ chức đoàn cho các đối tượng ngoài đối tượng được ưu tiên thi đại học ( từ đối tượng 8 trở đi) lúc đó nếu không có đại học MỞ thì không biết những bạn trẻ ấy đi về đâu? Nhưng tôi đã thành công bằng chính trái tim và sự nhiệt thành của mình, trường đã có một tổ chức đoàn mạnh, tôi xây dựng phong trào bằng chính công việc của tôi, bằng chính sức lực của tôi, tôi chọn cần giờ là nơi khó khăn nhất của thành phố để tôi thử sức mình, 5 năm làm chỉ huy trưởng mặt trận cần giờ tôi cùng các bạn sinh viên đại học MỞ đã hoàn thành việc xoá mù tại cần giờ, xây dựng được mối giao hảo, kết nghĩa giữa trường và địa phương, sau này khi sinh viên trưởng thành, có người giữ những chức vụ quan trọng của những tập đoàn kinh tế mạnh, có những người làm việc trong các cơ quan nhà nước, nhưng họ mãi nhớ những ngày tháng đó và mãi không quên những ngày đã thử sức mình trong chính công việc và cuộc sống của mình. Tôi được sinh viên thành phố gắn cho biệt hiệu : “gấu cần giờ” vì sự lỳ lợm, và mạnh dạn trong công việc với nhân dân cần giờ. thời gian này tôi làm việc với một ý nghĩ trong đầu rằng hãy thử xem nghị lực mình có bao nhiêu, có phải cái điều khi chia tay ở A2 thầy vẫn sợ đối với tôi? Tôi đã làm được gì, làm ra sao? Tôi làm việc bằng chính đôi tay tôi, nhiệt huyết của trái tim tôi, tôi thương yêu những người xung quanh tôi bằng chính tình cảm thật của mình, và tôi đã thành công, tôi là người con của những miền đất tôi đi qua. Tôi cứ dằn vặt vì một câu nói khi chia tay, giá như lúc ấy chúng tôi, thầy có được suy nghĩ như bây giờ thì chắc một khoảng thời gian dài chúng tôi chẳng buồn như vậy ..khi đó tôi nghĩ về tình bạn như thế này “món quà đầu tiên tôi dành cho bạn là sự chân thành. Tôi sẽ là người góp ý khi bạn không đúng, sẽ giúp bạn nhận ra rằng bạn không quá nghiêm khắc với chính mình, bởi bạn thật sự là người đáng yêu biết bao. Món quà thứ hai tôi tặng bạn là nụ cười. tôi hứa sẽ luôn bên bạn mỗi khi bạn gặp khó khăn, để nỗi buồn của bạn vơi đi, và nụ cười rồi sẽ tươi hơn. Tôi sẽ làm bạn nhẹ lòng bằng những câu chuyện vui, sẽ lau khô dòng nước mắt của bạn bằng niềm tin vào một ngày mai tươi sáng hơn. Món quà thứ ba tôi trao bạn, đó là tình yêu. bạn phải biết rằng tôi luôn yêu thương bạn, rằng một cú điện thoại giữa đêm khuya lúc bạn cần cũng sẽ mang tôi đến với bạn.” tôi nghĩ vậy và đã sống như vậy. tôi sống cuộc sống của người cán bộ đoàn, có một trái tim nhạy cảm của người nghệ sĩ và bản lĩnh của người sống nhiều nhân vật trên sân khấu cuộc đời.
Tôi được rút về lại thành đoàn tpHCM làm công tác học sinh, sinh viên, thời gian này tôi được phân công quản lý 8 trường đại học của thành phố, cùng gắn bó với phong trào HSSV thành phố, vừa là uỷ viên hội sinh viên thành phố vừa là chủ nhiệm hội quán sinh viên, tôi đã cùng với các bạn thành đoàn có những chương trình thiết thực cho sinh viên : chương trình “hát cho đồng bào tôi nghe”, phục vụ vùng sâu vùng xa của tp, rồi thì liên hoan ca múa nhạc sinh viên “nốt nhạc xanh”, chương trình vòng quanh KTX, chương trình đón giao thừa với sinh viên xa quê…những ca sĩ, nhạc sĩ đã trưởng thành từ phong trào lúc đó có thể kể tên như: hoài nam, như hảo, đoan trang, việt quang, cam thơ, thuỳ trang, nhất huy, trường huy, hoài an, …các em luôn coi tôi như một người anh tinh thần, mọi việc đều réo gọi tên tôi, ừ thì tôi đã làm được điều tôi nghĩ : tôi làm được việc mà ít người tp làm được. hiện nay chúng tôi ẫn có những môí quan hệ tốt.
khi chương trình trí thức trẻ tình nguyện thì tôi là một trong những người được giao nhiệm vụ cùng với trung ương đoàn thực hiện chương trình trí thức trẻ tình nguyện xây dựng côn đảo, tôi ra vào côn đảo như đi chợ…!, khi thì thăm hỏi động viên, lúc thì ra biểu diễn văn nghệ..riết rồi mối quan hệ với đảo như ở nhà vậy.lúc này mối quan hệ của tôi lan rộng ra các tỉnh miền đông nam bộ, sau liên hoan thanh niên tiên tiến miền đông nam bộ, tôi có nhiều bạn đến nỗi tôi có thể ăn cơm khách một năm vẫn chưa hết nhà bạn bè; hành trang trên vai tôi lại thêm nhiều những kiến thức, kinh nghiệm mới, bổ ích và thiết thực. chính tư chất của người diễn viên, sự nhạy cảm và tinh tế của nghề nghiệp giúp tôi đến gần với mọi người. trong thời gian này tôi lại tiếp tục học luật và tốt nghiệp “thường thường bậc trung”. Tôi tiếp tục các công việc xã hội, tham gia lớp tập huấn dành cho cán bộ cai nghiện ma tuý tại cộng đồng, tôi giúp cai nghiện thành công ba trường hợp, đây là niềm vui lớn cho tôi, và khỏi phải nói gia đình các em thì rất vui và hạnh phúc họ xem tôi như con cháu trong gia đình, tôi chắc chỉ hợp với công tác cộng đồng thôi, trong suy nghĩ chưa bao giờ tôi muốn lấy công tác này để lập công, để tiến thân. Tôi không phải tuýp người như vậy.
Tôi thích phiêu lưu, và đôi lúc pha chút mạo hiểm, mặc dù hồi đó mọi người coi tôi yếu “đến tuyệt vời”, chuyến hành trình biển dài nhất của tôi có lẽ là chuyến thăm và tặng quà chiến sĩ trường sa, tôi và hơn 120 thành viên nữa của cả nước đã đến trường sa, tôi biểu diễn suốt 12 ngày ở tất cả các đảo, có đôi lúc tôi vừa hát vừa ói vì say sóng, những kỷ niệm đó mãi sẽ không xoá nhoà trong tôi, càng đi, càng trưởng thành, tôi trải nghiệm cuộc sống với từng khoảng khắc, tôi đã biết mình làm gì, cần gì và đến những đâu. tôi ước gì có tập thể A2 của tôi ở đây để cùng vui đùa thoả thích, để được thấy những con người bình dị mà yêu nước đến say mê, để cảm nhận tình bạn ở đây mới thiêng liêng, cao qúi biết bao, trên đảo xa, nơi tiền tiêu của tổ quốc người ta sống và biểu lộ tình cảm chân thật, không hề bị gợn đục bởi mọi toan tính, mưu mô của cuộc đời trần trụi, tôi muốn các bạn tôi hiểu rằng tận sâu trong thâm tâm khi tôi có một tình bạn mới thì tôi rất nhớ bạn cũ của mình, nhất là ở đây, nơi mà đất trời mênh mông và dường như gắn chặt với nhau TRƯỜNG SA.
Khi chuẩn bị cơ cấu mới cho ban chấp hành hội sinh viên thành phố, tôi đã xin được chuyển công tác, tôi không muốn tiếp tục làm công tác này nữa, mặt khác tôi không thuộc tuýp người làm lãnh đạo chính trị. phải nói Thành đoàn là cơ quan đã cho tôi bản lĩnh, và là môi trường rất tốt để tôi phấn đấu và trưởng thành, tuy nhiên ở đâu mà không có những hạt sạn, mà đã là sạn thì khó mà có thể làm nó thành cái khác được, Lúc này tất cả mọi người bạn, đồng chí đã khuyên tôi nên nghĩ lại, tôi thì nghĩ khác vì đến lúc này tôi lại muồn trở thành người tự do và tôi không muốn bị người khác lợi dụng sự nhiệt thành, tôi muốn nhường đường cho những người trẻ hơn và điều quan trọng là tôi biết lúc này mình là ai. tôi muốn có cái gì đó cho riêng mình(hơi ích kỷ) tôi muốn nghe tiếng nói của chính bản thân mình , ồ mà hình như đến lúc mọi người muốn cột chặt tôi vào thành đoàn rồi thì phải.!? suốt 10 năm tôi là đối tượng đảng có ai ngó ngàng gì đến tôi, nhưng khi tôi đệ đơn xin nghỉ công tác tại thành đoàn thì …ôi trời ơi! Sau một tuần tôi được kết nạp đảng hết sức nhanh chóng và hết sức đặc biệt, ngay trong thời khắc thiêng liêng nhất tôi đã…bật khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc vì tủi thân, khóc vì đủ thứ trên đời này và khóc vì sự thật của cuộc sống…có thề thốt gì được đâu, …tôi được tổ chức phân công về công tác tại công ty du lịch thanh niên, lại một thử thách mới, mà có sao đâu, hình như mọi công việc đều có sự thử thách của nó đối với tôi, tôi thì chắc chắn thu thập thêm được nhiều kinh nghiệm. tôi đã làm tại đây 4 năm rưỡi mà trải qua 4 chức trưởng và một chức trợ lý giám đốc, tôi nắm giữ những vị trí then chốt của công ty, tôi đã đào tạo được hơn vài chục hướng dẫn viên, tôi thông thạo các tour tuyến khắp việt nam, tôi đi các nước và duy trì mối quan hệ đối tác, cho dù làm gì, đi đâu, tôi vẫn luôn sống và làm việc như tôi từ trước đến giờ, tôi luôn giữ vững mình, mặc dù điều kiện công tác của tôi rất dễ để làm giàu, rất dễ cửa quyền và sống buông thả,….tôi không thuộc tuýp người đó. Khi về làm việc với công ty tôi đã hứa với ban giám đốc là sẽ làm tối đa là 4 năm, và tôi đã sống, làm việc bằng khả năng, trí tuệ và đạo đức của một người có tri thức, có sĩ diện của người đã được thử thách trui rèn bằng chính cuộc sống mà tôi đã trải qua. ở công ty Tôi đã phát huy hiệu quả của tổng hợp ba ngành học : nghệ thuật- quản trị- luật…
4 năm trôi qua như một giấc mơ, giờ chia tay đến làm sao có thể tránh khỏi bùi ngùi, công ty du lịch thanh niên vẫn dành cho tôi sự ưu ái nhất bất cứ khi nào tôi cần.
Khi về trường đại học dân lập bình dương, tôi tâm niệm rằng : sẽ đem mọi kiến thức kinh nghiệm, đem các mối quan hệ đã có để phục vụ công việc, tôi đi một vòng rồi lại trở về nhà, một thời ngang dọc để tích luỹ để khi trở về mới quí trọng những khoảng khắc của cơ hội, những tích tắc ứng xử để thành công…. 14 năm làm việc, trải qua các đơn vị với nhiều công việc khác nhau có thể coi đây là một khoảng thời gian cần để tôi đủ lực làm việc cùng gia đình mình. đất nước đang trên đà phát triển, với ý hướng xây dựng, và phát triển ngành giáo dục của ba tôi, tôi chắc chắn sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm cho mình, và chắc chắn gia đình tôi sẽ làm được một việc gì đó cho xã hội, cho đất nước. cho đến bây giờ tôi có thể tự tin nói với bạn rằng tôi vẫn là một thành viên của A2 ngày nào, vẫn đầy ắp những kỷ niệm, và luôn xứng đáng với lời hứa khi ra trường, tôi không làm gì gây tổn thương cho bạn bè, cho thầy cô và luôn sống vì những gì thiêng liêng nhất. 20 năm qua đi như một giấc mơ, nhưng là giấc mơ ý nghĩa, giấc mơ có kết quả tốt, khi gặp lại nhau mỗi giấc mơ làm nên một câu chuyện, mỗi câu chuyện làm nên một bức tranh, bức tranh của tập thể A2 thương yêu trong thời đại mới, thời đại của 20 năm sau khi mới lớn.
CAO VIỆT HƯNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét