29 thg 10, 2007

NHỮNG CHUYẾN ĐI - Ý NGHĨA MỘT CON NGƯỜI


Mỗi thời điểm con người chúng ta đều có những chuyến đi, những chuyến đi ấy mang đến cho ta những cảm xúc, những bài học và những hứng khởi cho những công việc của chúng ta, mỗi chuyến đi đều có ý nghĩa của nó và ý nghĩa đó gắn bó với một con người cụ thể.
Nhiều người cùng đi một chuyến đi nhưng ý nghĩa mà mỗi con người thu nhận được hoặc tạo ra được là hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng có đôi khi hai người đi hai chuyến đi khác nhau nhưng có chung một ý nghĩa và cùng tạo ra ý nghĩa đó một cách sáng tạo, và nâng dần vị thế của tầm ảnh hưởng ý nghĩa của đời người.
Khi tôi hiểu ra là cần phải sống như thế nào để mọi người xung quanh hiểu được mình luôn sẵn lòng chia sẻ và chung sức, vì một điều tốt đẹp ở phía trước, cũng có thể phải mất nhiều năm để thấy được điều tốt đẹp đó nhưng dù thế nào đi nữa cũng sẽ thấy khi chính bản thân ta nỗ lực. rồi cũng có lúc người ta nghĩ tôi vì vui quá nên hứa bậy, hứa liều để cho qua chuyện, cũng có người độc mồm độc miệng thì lại cho tôi ba hoa, khoác lác.... và đôi khi chính bản thân tôi trong một phút nào đó cũng chợt nghĩ bâng quơ "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng' nhưng rồi tôi thấy mình đã sống như mình nói, mình đã làm như mình hứa và mình đã có ý nghĩa chính từ cuộc sống của bản thân mình. tôi trải lòng ra nhưng đôi khi người đời dèm pha và chà đạp, họ coi tôi là đồ rỗi hơi.... ừ thì trách làm chi người đời vì họ vẫn còn đầy những bản ngã, hiểu làm sao được khi không có cùng suy nghĩ, hành động, và trong sâu xa tôi thấy thương vì họ có biết đâu tận sâu trong tâm hồn thì điều gì là quan trọng, và điều gì không quan trọng, và những điều cao hơn, sâu xa hơn, và thoát ra khỏi bản ngã con của con người, do đó tôi vẫn đi, đi trên con đường mình đã chọn.
Những miền quê tôi đi qua tôi xem đó như chính quê hương của mình, những con người tôi tiếp xúc, họ trở thành người thân trong trái tim tôi, có biết bao tình cảm tôi để lại và có biết bao tình cảm tôi được mang theo, dấu chân tôi không phải là dấu chân của lãnh tụ, cũng không phải là dấu chân của vỹ nhân, đôi bàn chân tôi chỉ là đôi bàn chân của sự chân chất và thẳng ngay, có thể hơi xấu một chút, nhưng đôi bàn chân tôi cho tôi nhiều ý nghĩa của cuộc sống, nó biết đường đi đến những nơi tôi cần đến, biết dừng lại khi nào cần dừng và biết tránh đi những lối rẽ hào nhoáng của đời thường vật chật... tôi không phải là người được công nhận là người đã vì thế hệ nay, thế hệ kia, tôi không là tấm gương hay tấm phản cho ai được và mặc dù đã công tác đoàn nhiều năm, nhưng tôi chưa là cái gì cả, mọi người hay nói vì sự phát triển gì gì đó ....tôi cũng chắng có được , vì tôi làm cho một người một việc hoàn tất là đã khó lắm rồi, huống chi cho nhiều người, điều đó tôi lại thấy mình may mắn vì đôi khi nhận được danh hiệu này, huy hiệu kia chắc gì mình đã hoàn thành được những gì xã hôi giao cho, đôi khi còn thấy xấu hổ vì mình không xứng đáng được nhận, bởi vậy chẳng bao giờ tôi mơ làm lành đạo cả.
Nhưng bù lại tôi có đôi bàn chân tuyệt vời, đôi bàn tay khéo léo và bộ óc thông minh, có một chút khôi hài, tôi có được đôi mắt sáng và luôn nhìn rõ sự việc... và tôi có một cuộc sống tự lập và tự do. tôi hạnh phúc hơn mọi người vì tôi có một gia đình biết nhường nhịn và hy sinh cho nhau, mọi người cùng làm việc nghĩa cho xã hội, không bị áp lực bởi chức vị tiền bạc và không bị bắt buộc hứa những lời hứa có cánh, chúng tôi được dạy dỗ cẩn thận từ bé, hãy chịu trách nhiệm trước lời nói của mình, biết bày tỏ những cảm xúc chính đáng, làm việc gì phải đến nơi đến chốn, danh dự là trên hết, (nhưng đừng để bị danh dự- sĩ diện sỏ mũi vì sự rởm đời do xã hội gây ra) trên đường đời đừng bao giờ dùng chân để đạp trên người khác, vì đường đến đỉnh vinh quang chỉ toàn gai và đá sắc nhọn, nếu không khẳng định được mình để bay vút lên cao chín tầng mây, thì đừng nên dùng nhân mạng, trí mạng và sắc mạng của người khác để mưu đồ leo cao, hãy chấp nhận ở cùng với mặt đất để có những bước chân làm nên ý nghĩa cuộc đời mình.
Thời gian đã trải qua như một dòng sông không bằng phẳng nhưng hình như bây giờ tôi đã ra được chốn mênh mông, nó chưa phải là biển nhưng hình như tôi thấy mình có nhiều quá, bạn bè khắp nơi, luôn sẵn lòng giúp đỡ , đôi khi tôi là cầu nối giữa bạn nơi này với bạn nơi khác, chúng tôi gần nhau hơn, hiểu nhau hơn và tự hào về nhau, những chuyến đi của những dấu chân đã đem chúng tôi đến với ý nghĩa cuộc sống, chúng tôi "âm thầm hát âm thầm trôi", nhưng những gì chúng tôi cống hiến và làm được cho xã hội thì hiển nhiên chúng tôi nhận được nhiều thông điệp đáng yêu, có những sự trân trọng dành cho chúng tôi, chúng tôi luôn vì nhau để làm những công việc xã hội, mỗi người một công việc nhưng dù ở đâu làm việc gì đó, chúng tôi luôn hướng về nhau, những chuyến đi đôi khi vài ba tuần, đôi khi là 1, 2 tháng...nhưng chúng tôi không cô đơn, những chuyến đi thực hiện chuyên môn nhưng cũng chính là những chuyến đi mang hàm ý để làm trọn một lời hứa, để lòng mình thấy yêu thêm những miền quê, gắn bó để mình thêm yêu cuộc sống, thử thách lại lòng kiên nhẫn sự tận tâm và lửa yêu nghề của mình, điều qua trọng hơn là những chuyến đi dù ngắn hay dài, dù sung sướng hay cực khổ nó đều đem đến cho ta ý nghĩa của chính cuộc sống mình, sống như thể ngày mai không còn, sống để biết là sống đúng nghĩa với cuộc đời mình và để bạn bè xung quanh ta luôn hãnh diện về ta.

Không có nhận xét nào: